Hạ Long, trời vào đêm sao yên tĩnh quá!
Yên tĩnh đến lạ thường, đêm yên tĩnh khiến lòng tôi cảm thấy buồn- một
nỗi buồn đến nao lòng mà không thể nói ra được. Ngoài trời không có một
cơn gió, đêm mong manh và cơ đơn, dường như chỉ cần chạm thật nhẹ thì
màn đêm có thể tan biến...ước chi bây giờ có một cơn mưa...mưa thật to
đến đây thì có lẽ....Dạo này thời tiết cũng hay thay đổi thật đó, mới
hôm nào trời cứ mưa mãi không thôi vậy mà giờ muốn mong có một cơn mưa
cũng không có nữa,cứ mưa rồi nắng , không hiểu đó là kiểu thời tiết gì
nữa nhỉ?Thật phức tạp và khó hiểu, có phải vì lẽ đó mà con người cũng
cần phải thay đổi với tốc độ chóng mặt để thích nghi với môi trường sống
ấy? Và tôi cảm nhận những người xung quanh tôi - những người mà tôi đã
luôn tin tưởng và quý mến...cũng đang dần thay đổi rất nhiều, họ thay
đổi đến mức làm tôi phải ngỡ ngàng và tôi đã tự hỏi mình rằng tại sao
lại có thể thay đổi như vậy? Phải chăng họ thích sống giả dối? thích
sống hai mặt???
Đã có lúc tôi nghĩ mình là người quá may mắn vì xung quanh tôi có biết bao người luôn yêu thương, quý mến ..:những người thân, bạn bè, anh, chị và cả những người bạn online nữa dù họ ở rất xa nhưng họ cũng đã luôn ở bên tôi, giúp tôi cười khi tôi khóc, mang lại niềm vui cho tôi khi tôi có chuyện buồn, vực tôi mạnh mẽ đứng dậy khi tôi vấp ngã....Thật lòng tôi rất biết ơn và cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ tôi những lúc đó. Nhưng ...bây giờ tôi chợt nhận ra rằng trong điều may mắn đó có một niềm tin chỉ là do tôi nhầm tưởng mà thôi...có lẽ chỉ là....
Đã có lúc tôi nghĩ mình là người quá may mắn vì xung quanh tôi có biết bao người luôn yêu thương, quý mến ..:những người thân, bạn bè, anh, chị và cả những người bạn online nữa dù họ ở rất xa nhưng họ cũng đã luôn ở bên tôi, giúp tôi cười khi tôi khóc, mang lại niềm vui cho tôi khi tôi có chuyện buồn, vực tôi mạnh mẽ đứng dậy khi tôi vấp ngã....Thật lòng tôi rất biết ơn và cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ tôi những lúc đó. Nhưng ...bây giờ tôi chợt nhận ra rằng trong điều may mắn đó có một niềm tin chỉ là do tôi nhầm tưởng mà thôi...có lẽ chỉ là....
Tôi đã luôn rất quý
mến,tin tưởng và tôn trọng chị bởi tôi thấy chị là người luôn biết quan
tâm tới người khác,đặc biệt có một điều làm tôi rất tin tưởng chị là chị
không bao giờ kể chuyện của người khác với ai cả. Mặc dù chị không biết
cách làm người khác "có thiện cảm" nhiều với chị nhưng tôi cảm nhận
được trong lòng chị luôn quan tâm và lo lắng cho người khác. Còn nhớ
ngày trước khi có mấy người bạn của tôi đi xa, lúc đó tôi rất buồn và
lúc chia tay họ tôi đã khóc rất nhiều, tôi đã khóc tới khi tôi không còn
biết gì nữa....và khi tôi tỉnh lại thì người đầu tiên tôi nhìn thấy
chính là chị, có lẽ chị đã ở bên tôi từ lúc đó,chị còn nấu cháo và bắt
tôi ăn nữa...Chính sự quan tâm thầm lặng đó của chị đã làm tôi rất xúc
động và tôi càng cảm thấy mến chị nhiều hơn, lúc đó tôi vừa cảm thấy vui
lại vừa cảm thấy có lỗi vì đã làm chị phải lo lắng cho tôi.
Cũng chính sự quan tâm ấy đã giúp tôi bình tĩnh trở lại, và tôi đã dặn mình phải mạnh mẽ hơn nữa, chỉ là đi xa thôi rồi sẽ có ngày tôi lại được gặp họ mà.......Tôi biết ơn chị biết ơn chị nhiều lắm! Thế nhưng.......có phải niềm tin và sự quý mến của tôi đã đặt nhầm chỗ? Tôi không tin, tôi không muốn tin những gì tôi phỏng đóan là sự thật bởi vì với tôi chị sẽ không bao giờ là người như vậy mà...Nhưng tôi càng cố tin chị bao nhiêu thì sự thật đó càng chống lại tôi bấy nhiêu, cuộc điện thoại tôi đã vô tình nghe được từ chị với một người tôi quen..Những luồng tin trái với sự thật đã làm niềm tin của tôi dành cho chị như dần vỡ vụn.....Chẳng lẽ đó lại là sự thật sao? Tôi muốn phủ nhận nó nhưng lại không được,những gì tôi được nghe và những gì tôi nhìn thấy đó có phải là nhầm không??? Chuyện này có thể với mọi người cũng không có gì là nghiêm trọng cả bởi đó cũng là chuyện thường mà cuộc sống thường xảy ra thôi nhưng với tôi thì....Nếu như đó là một người khác thì tôi cũng chỉ mỉm cười và coi như không có chuyện gì xảy ra .Tôi nhớ mãi lời dặn của người bạn đã từng nói với tôi rằng " Nếu như em khóc vì những nguời muốn làm em khóc thì nó đồng nghĩa với việc em chập nhận mình là người thua và đã làm cho người ta thêm đắc ý ..." tôi luôn sống như vậy khi ai đó muốn dẫm lên tôi.... vì thế nếu như lần này mọi chuyện cũng như thế thì tôi cũng coi như không có gì hết...đối với tôi tất cả chỉ là bình thường vì hơn ai hết tôi biết rõ nhất tôi đã làm gì....Thế như ......người đó không phải là ai khác để tôi dễ dàng sống theo câu nói đó mà lại là chị.......tôi hoàn toàn không thể...
Có phải tôi đã quá dễ dàng tin người? Thật sự tôi cảm thấy rất khó hiểu, tự nhiên tôi cảm thấy sợ, sợ tin một người nào đó dù là người trước đó tôi rất tin, có phải tôi đã quá ngớ ngẩn để hỗn độn mọi niềm tin với nhau không? Tôi muốn mình thoát khỏi tâm trạng này, tôi muốn có điều gì đó giúp tôi "tỉnh" hơn.... Tôi mong sao mọi chuyện sẽ không phải như vậy dù tôi đã rõ mọi chuyện những vẫn hy vọng rằng có người nào đó sẽ tới nói với tôi rằng "không phải đâu, chỉ là nhầm thôi...." không phải vậy, không phải vậy.....đúng không?? Phải chăng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi để khi tôi tỉnh dậy tôi vẫn được thấy chị sẽ mãi mãi là chị...như tôi đã từng biết....
Cũng chính sự quan tâm ấy đã giúp tôi bình tĩnh trở lại, và tôi đã dặn mình phải mạnh mẽ hơn nữa, chỉ là đi xa thôi rồi sẽ có ngày tôi lại được gặp họ mà.......Tôi biết ơn chị biết ơn chị nhiều lắm! Thế nhưng.......có phải niềm tin và sự quý mến của tôi đã đặt nhầm chỗ? Tôi không tin, tôi không muốn tin những gì tôi phỏng đóan là sự thật bởi vì với tôi chị sẽ không bao giờ là người như vậy mà...Nhưng tôi càng cố tin chị bao nhiêu thì sự thật đó càng chống lại tôi bấy nhiêu, cuộc điện thoại tôi đã vô tình nghe được từ chị với một người tôi quen..Những luồng tin trái với sự thật đã làm niềm tin của tôi dành cho chị như dần vỡ vụn.....Chẳng lẽ đó lại là sự thật sao? Tôi muốn phủ nhận nó nhưng lại không được,những gì tôi được nghe và những gì tôi nhìn thấy đó có phải là nhầm không??? Chuyện này có thể với mọi người cũng không có gì là nghiêm trọng cả bởi đó cũng là chuyện thường mà cuộc sống thường xảy ra thôi nhưng với tôi thì....Nếu như đó là một người khác thì tôi cũng chỉ mỉm cười và coi như không có chuyện gì xảy ra .Tôi nhớ mãi lời dặn của người bạn đã từng nói với tôi rằng " Nếu như em khóc vì những nguời muốn làm em khóc thì nó đồng nghĩa với việc em chập nhận mình là người thua và đã làm cho người ta thêm đắc ý ..." tôi luôn sống như vậy khi ai đó muốn dẫm lên tôi.... vì thế nếu như lần này mọi chuyện cũng như thế thì tôi cũng coi như không có gì hết...đối với tôi tất cả chỉ là bình thường vì hơn ai hết tôi biết rõ nhất tôi đã làm gì....Thế như ......người đó không phải là ai khác để tôi dễ dàng sống theo câu nói đó mà lại là chị.......tôi hoàn toàn không thể...
Có phải tôi đã quá dễ dàng tin người? Thật sự tôi cảm thấy rất khó hiểu, tự nhiên tôi cảm thấy sợ, sợ tin một người nào đó dù là người trước đó tôi rất tin, có phải tôi đã quá ngớ ngẩn để hỗn độn mọi niềm tin với nhau không? Tôi muốn mình thoát khỏi tâm trạng này, tôi muốn có điều gì đó giúp tôi "tỉnh" hơn.... Tôi mong sao mọi chuyện sẽ không phải như vậy dù tôi đã rõ mọi chuyện những vẫn hy vọng rằng có người nào đó sẽ tới nói với tôi rằng "không phải đâu, chỉ là nhầm thôi...." không phải vậy, không phải vậy.....đúng không?? Phải chăng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi để khi tôi tỉnh dậy tôi vẫn được thấy chị sẽ mãi mãi là chị...như tôi đã từng biết....