WELCOME To HOAHONGVANG's blog

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Mãi là chị...chị nhé....

 



Hạ Long, trời vào đêm sao yên tĩnh quá! Yên tĩnh đến lạ thường, đêm yên tĩnh khiến lòng tôi cảm thấy buồn- một nỗi buồn đến nao lòng mà không thể nói ra được. Ngoài trời không có một cơn gió, đêm mong manh và cơ đơn, dường như chỉ cần chạm thật nhẹ thì màn đêm có thể tan biến...ước chi bây giờ có một cơn mưa...mưa thật to đến đây thì có lẽ....Dạo này thời tiết cũng hay thay đổi thật đó, mới hôm nào trời cứ mưa mãi không thôi vậy mà giờ muốn mong có một cơn mưa cũng không có nữa,cứ mưa rồi nắng , không hiểu đó là kiểu thời tiết gì nữa nhỉ?Thật phức tạp và khó hiểu, có phải vì lẽ đó mà con người cũng cần phải thay đổi với tốc độ chóng mặt để thích nghi với môi trường sống ấy? Và tôi cảm nhận những người xung quanh tôi - những người mà tôi đã luôn tin tưởng và quý mến...cũng đang dần thay đổi rất nhiều, họ thay đổi đến mức làm tôi phải ngỡ ngàng và tôi đã tự hỏi mình rằng tại sao lại có thể thay đổi như vậy? Phải chăng họ thích sống giả dối? thích sống hai mặt??? 

Đã có lúc tôi nghĩ mình là người quá may mắn vì xung quanh tôi có biết bao người luôn yêu thương, quý mến ..:những người thân, bạn bè, anh, chị và cả những người bạn online nữa dù họ ở rất xa nhưng họ cũng đã luôn ở bên tôi, giúp tôi cười khi tôi khóc, mang lại niềm vui cho tôi khi tôi có chuyện buồn, vực tôi mạnh mẽ đứng dậy khi tôi vấp ngã....Thật lòng tôi rất biết ơn và cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ tôi những lúc đó. Nhưng ...bây giờ tôi chợt nhận ra rằng trong điều may mắn đó có một niềm tin chỉ là do tôi nhầm tưởng mà thôi...có lẽ chỉ là....

Tôi đã luôn rất quý mến,tin tưởng và tôn trọng chị bởi tôi thấy chị là người luôn biết quan tâm tới người khác,đặc biệt có một điều làm tôi rất tin tưởng chị là chị không bao giờ kể chuyện của người khác với ai cả. Mặc dù chị không biết cách làm người khác "có thiện cảm" nhiều với chị nhưng tôi cảm nhận được trong lòng chị luôn quan tâm và lo lắng cho người khác. Còn nhớ ngày trước khi có mấy người bạn của tôi đi xa, lúc đó tôi rất buồn và lúc chia tay họ tôi đã khóc rất nhiều, tôi đã khóc tới khi tôi không còn biết gì nữa....và khi tôi tỉnh lại thì người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là chị, có lẽ chị đã ở bên tôi từ lúc đó,chị còn nấu cháo và bắt tôi ăn nữa...Chính sự quan tâm thầm lặng đó của chị đã làm tôi rất xúc động và tôi càng cảm thấy mến chị nhiều hơn, lúc đó tôi vừa cảm thấy vui lại vừa cảm thấy có lỗi vì đã làm chị phải lo lắng cho tôi. 

Cũng chính sự quan tâm ấy đã giúp tôi bình tĩnh trở lại, và tôi đã dặn mình phải mạnh mẽ hơn nữa, chỉ là đi xa thôi rồi sẽ có ngày tôi lại được gặp họ mà.......Tôi biết ơn chị biết ơn chị nhiều lắm! Thế nhưng.......có phải niềm tin và sự quý mến của tôi đã đặt nhầm chỗ? Tôi không tin, tôi không muốn tin những gì tôi phỏng đóan là sự thật bởi vì với tôi chị sẽ không bao giờ là người như vậy mà...Nhưng tôi càng cố tin chị bao nhiêu thì sự thật đó càng chống lại tôi bấy nhiêu, cuộc điện thoại tôi đã vô tình nghe được từ chị với một người tôi quen..Những luồng tin trái với sự thật đã làm niềm tin của tôi dành cho chị như dần vỡ vụn.....Chẳng lẽ đó lại là sự thật sao? Tôi muốn phủ nhận nó nhưng lại không được,những gì tôi được nghe và những gì tôi nhìn thấy đó có phải là nhầm không??? Chuyện này có thể với mọi người cũng không có gì là nghiêm trọng cả bởi đó cũng là chuyện thường mà cuộc sống thường xảy ra thôi nhưng với tôi thì....Nếu như đó là một người khác thì tôi cũng chỉ mỉm cười và coi như không có chuyện gì xảy ra  .Tôi nhớ mãi lời dặn của người bạn đã từng nói với tôi rằng " Nếu như em khóc vì những nguời muốn làm em khóc thì nó đồng nghĩa với việc em chập nhận mình là người thua và đã làm cho người ta thêm đắc ý ..."  tôi luôn sống như vậy khi ai đó muốn dẫm lên tôi.... vì thế nếu như lần này mọi chuyện cũng như thế thì tôi cũng coi như không có gì hết...đối với tôi tất cả chỉ là bình thường vì hơn ai hết tôi biết rõ nhất tôi đã làm gì....Thế như ......người đó không phải là ai khác để tôi dễ dàng sống theo câu nói đó mà lại là chị.......tôi hoàn toàn không thể...

Có phải tôi đã quá dễ dàng tin người? Thật sự tôi cảm thấy rất khó hiểu, tự nhiên tôi cảm thấy sợ, sợ tin một người nào đó dù là người trước đó tôi rất tin, có phải tôi đã quá ngớ ngẩn để hỗn độn mọi niềm tin với nhau không? Tôi muốn mình thoát khỏi tâm trạng này, tôi muốn có điều gì đó giúp tôi "tỉnh" hơn.... Tôi mong sao mọi chuyện sẽ không phải như vậy dù tôi đã rõ mọi chuyện những vẫn hy vọng rằng có người nào đó sẽ tới nói với tôi rằng "không phải đâu, chỉ là nhầm thôi...." không phải vậy, không phải vậy.....đúng không?? Phải chăng tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi để khi tôi tỉnh dậy tôi vẫn được thấy chị sẽ mãi mãi là chị...như tôi đã từng biết....

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Tháng 12..Nghe thời gian dần qua.....

       


         Tháng 12 ….Những âm thanh hối thúc của thời gian đang làm cho ta  bâng quơ nghĩ về những tháng ngày đã trôi qua… đó không phải là một kỉ niệm hay một khung trời mơ mộng nào đó xa xăm…mà có lẽ ta đang nghĩ về những ngày đã qua với bao trăn trở muộn phiền, về tình yêu mới chớm nở , về những vết hằn sâu thẳm trong lòng …Cái lạnh của những ngày đông như hối thúc ta nhìn lại những chặng đường mà ta đã bước đi của cuộc đời mình….

       
Tháng 12 ….Khi ta lo lắng trước những ngày lạnh sắp tới, ta sợ nó sẽ làm ta gợi nhớ lại tất cả những kí ức buồn …sợ rằng ta sẽ yếu đuối, sợ ta sẽ cảm thấy trống trải và cô đơn khi ta cần được sưởi ấm, cần được điểm tựa nhưng ta lại nhận ra rằng bờ vai ấy đã không còn dành cho ta….


        Tháng 12 … Khắp nơi  lại nhộn nhịp hẳn lên với những màu sắc quen thuộc của mùa Giáng sinh, của từng khúc nhạc ngân vang tiếng chuông ở bất kỳ cửa hàng nào trên từng con phố quen thuộc, của từng dòng người đổ xô đi mua sắm. Noel về, khi người ta dẫn nhau đi xem những hang đá lộng lẫy ánh đèn, những ánh đèn của hạnh phúc gia đình, của sự đoàn tụ…..

           Tháng 12.. Ngày hôm nay cũng là một ngày rất bình thường như ngày bình thường khác cũng cái giá lạnh mà tháng 12 mang đến…Nhưng với tôi đây lại là một ngày rất đặc biệt mà cuộc đời đã dành cho tôi...Đó chính ngày hôm nay của hai mươi mấy năm trước ,trong những cơn gió Đông ,trong cái giá lạnh của mùa Noel tôi được sinh ra được hòa chung nhịp sống cùng với những mầm sống  …

        Thời gian cứ lẳng lặng thế mà nhanh ,thấm thoát tôi đã trải qua hai mươi năm năm ,hai mươi năm mùa lá rụng và giá buốt rồi… Chẳng mấy chốc nữa mà lại hai mươi năm năm nữa trôi qua vèo trước mắt, hai mươi năm năm đã trôi qua, khoảng thời gian rất dài nhưng lại không bao giờ ngờ nó đã trôi qua nhanh đến vậy. Trong hai mươi năm năm đó không biết mình đã làm được gì cho cuộc sống này?

            Tôi luôn dặn mình vững và không được hững hờ với thời gian …vì thời gian sẽ trôi rất nhanh qua chúng ta, nếu như chúng ta không biết nắm giữ thì liệu thời gian có chờ chúng ta không?Có nhiều lúc tôi để mình yếu đuối,để mình mặc cảm, tự ti và lạc lõng giữa những chốn đông người. Nhiều lúc trái tim  đau xót, câm nín vỡ tan tành ra hàng nghìn mảnh vỡ vụn, muốn hàn gắn để trở lại như trước nhưng không thể. Tôi luôn cố gắng để làm cho mình vững vàng hơn, cứng rắn hơn, nhưng có lúc kết quả lại ngược lại,nó làm tôi mềm yếu đi nhiều lắm. Có khi tôi cũng cảm thấy mình không đủ sức để làm việc gì nữa, không đủ niềm tin để tin vào ai nữa....Có những lúc tôi muốn buông xuôi tất cả,mặc kệ ...Nhưng chính những giây phút đó lại cho tôi cảm nhận hết những hương vị của cuộc sống…Và cũng chính có những phút giây đó mà tôi đã nghiêm ra rằng những khó khăn, những va vấp và đau khổ đã giúp tôi trở nên mạnh mẽ và nghị lực hơn nhiều…


         Ngẫm lại những điều đó và cho đến bây giờ tôi đã thấy dường như mình đã trưởng thành hơn rất nhiều…Mỗi một năm trôi qua là mỗi năm tôi bước nên những cung bậc mới của cuộc sống…Thêm một tuổi mới với bao ước mơ và niềm hi vọng mới…..Và nhất là tôi thấy mình đã dày dặn , trưởng thành nhiều hơn cả trong cách sống và những suy nghĩ….


         Một năm nữa lại trôi qua, thêm một tuổi mới tôi bắt đầu với một cuộc hành trình mới…Đặt trọn vào đó những niềm tin tôi hi vọng một cuộc sống mới tươi đẹp hơn vào ngày mai….


         Và giờ đây khi từng bước của thời gian đang ngắn dần,chỉ cần một tích tắc nhỏ bé thôi cũng đủ xoay chuyển cả không gian vô tận.Thời khắc nhỏ bé,chiếc kim giây đồng hồ nhấc từng tiếng thật khẽ nhưng nhịp đập của con tim lại trở nên mạnh mẽ,khác lạ.Và tôi thấy mình lại như lớn lên trong từng giây phút,trong từng hơi thở …

                                      
Cảm xúc cũ của những tâm sự mới......






                       

                                                     Happy Birthday....

                                                           20-12


                   

                        









Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Khoảng Lặng

                   


Tôi vẫn thường giành cho mình những giây phút yên tĩnh 
những lúc ngồi ngồi một mình,.. nhớ về một người, nghĩ lại những chuyện đã qua, cảm nhận lại nỗi đau mà tôi đã từng trải qua .............. 

Đó là một góc riêng tư,cái mà tôi gọi là 
một khoảng lặng,một khoảng lặng của riêng mình. 

Có những lúc cảm thấy buồn,trống vắng 
hay thậm chí bức xúc...thường tìm cho mình một 
nơi "ẩn náu" và rồi suy nghĩ,nghĩ về tất cả 
về tương lai,về bạn bè,cuộc sống,người thân... 

Có quá nhiều thứ để nghĩ ngợi... 

Đôi lúc bắt gặp một nụ cười,một niềm vui giản dị 
nhưng cũng đôi lần bắt gặp những chuyện buồn,chuyện không hay 

đã xảy ra mà không còn lấy lại được nữa và đành chấp nhận nó trong im lặng. 
Đôi lúc nhìn lại những chặng đường đã qua,những việc mình đã làm,đã tự hứa, 
đã cư xử...liệu nó có đúng không,có tốt không?Có đem lại cho ai đó niềm vui không? 

Hay chỉ là sự thất vọng và những nỗi buồn...Nhưng nơi ấy tôi cảm nhận được sự chân thực, 
sự gần gũi với mình nhất,và cũng nơi ấy tôi đã chín chắn lên nhiều,đã thay đổi... 

Chính vì vậy hãy để "khoảng lặng "trong mỗi chúng ta tồn tại...

Lúc này đây khi tất cả đang chìm trong im lặng, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của thời gian đang lướt qua tôi.Tôi muốn gọi cho một người để........chúc người ấy ngủ ngon nhưng.........tôi sẽ không gọi nữa....sẽ dấu lại tất cả trong khoảng lặng ấy.....!!!!

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Mạnh mẽ hay là...chạy trốn...???


Không biết từ bao giờ tôi đã bắt đầu để ý đến sự thay đổi của cuộc sống, cảm nhận được màu của thời gian….

Mỗi ngày trôi qua là mỗi lúc tôi nhận thấy mọi thứ cũng đang thay đổi, từng ngày từng ngày vòng xe của thời gian vẫn cứ âm thầm chuyển bước, cuộc sống cũng ngày càng thay đổi cũng bởi vì vậy mà con người ta cũng bị vòng quay ấy đưa đi...Trước mắt tôi mọi thứ thay đổi thật nhiều, bạn bè, công việc tất cả vẫn đang từng bước xoay chuyển theo vòng xoay của cuộc sống, của hiện tại, chỉ còn riêng tôi tôi vẫn đứng giữa một miền hoài niệm, tôi miên man, tôi tìm kiếm, tôi trăn chở với những gì đã qua…Người ta vẫn nói quá khứ chỉ là quá khứ và thực tại ta không thể để quá khứ mãi chạy theo thế nhưng sao bên tôi quá khứ luôn hiện hữu. Tôi càng cố quên bao nhiêu thì dường như quá khứ càng hiện rõ với tôi bấy nhiêu, đã có lúc tôi để quên mình trong những cuộc vui gặp gỡ với bạn bè, tôi chìm mình trong những tiếng cười đùa rộn rã….Tôi tưởng mình là một người mạnh mẽ đã vượt qua được tất cả nhưng ….khi những cuộc vui tan cuộc sống lại rủ tôi về với quá khứ, đưa tôi đi tìm những kỉ niệm, tôi thấy mình trở lên cô đơn giữa cuộc tìm kiếm vội vã,phải chăng tôi đã “phải lòng” quá khứ? Hay là một người mạnh mẽ phải chịu đựng như vậy? Không thể sống vui khi trong mình đầy nỗi đau? Không thể sống hạnh phúc khi hạnh phúc kia chỉ là giả tạo? Không thể cười thật thoải mái khi nụ cười kia là những giọt nước mắt của người khác? Không thể trách oán trách ai khi họ mang cho mình đầy tổn thương? Tại sao???

Tôi cố tìm quên quá khứ nhưng  lại không dám đối mặt với hiện tại, tôi chẳng dám nghĩ đến tương lai trong khi có biết bao nhiêu người họ vẫn đứng dậy và vững vàng bước tiếp sau những lần vấp ngã, còn tôi? Tôi lại không thể, không dám nhìn về phía trước bởi tôi sợ những xáo trộn,sợ bị tổn thương , sợ những biển chuyển của cuộc sống sẽ lại ập đến và tôi sẽ không thể chống đỡ? Tất cả khiến tôi cảm thấy mệt nhoài, tôi không thể chịu đựng được nhưng thời gian cứ đang dần trôi tôi thấy mình như kẻ ở lại ngồi  gặm nhấm quá khứ. Phải chăng tôi hèn nhát, hay tôi là người chạy trốn hiện tại không dám bước tiếp?Sợ đau thương, sợ lại tiếp túc đổ vỡ…???

Đã đôi lần tôi nghĩ đến một con đường khác nhưng rồi tôi lại để mình rơi vào bế tắc tôi không biết phải làm sao? Sau những lần miên man như thế tôi nhận ra một điều rằng: quá khứ cũng là một phần của mình và ta không thể vứt bỏ nó nhưng ta cũng không thể để mình mãi u mê trong quá khứ mà hãy lấy nó là một phiến kê để có thể vững vàng hơn trên con đường phía trước.....

Và cũng đã đôi lần thực tại bảo tôi không được chạy trốn  phải biết sống mạnh mẽ, biết đối mặt, biết chống đỡ , biết xoay chuyển những vết xước đó thành bài học kinh nghiệm để  có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả để thấy được lòng bình yên  nhẹ…..nhàng....nhẹ ...nhàng hơn……!

.

.